Tin hot

ĐỪNG BỎ LỠ VẬN DỤNG GIAO TIẾP, LÀM ĂN RẤT HAY LUÔN (y)



Không Thấy- Không Nói- Không Nghe rất hay, nhưng nếu vận dụng một cách hời hợt, nó càng làm tăng khổ đau vào chính bản thân bạn. Tôi lấy ví dụ chẳng hạn khi ai đó chửi ta, ta cố kiềm chế cái tức giận trong người, ta im lặng không nói thì nó càng làm tăng thêm sự khiêu khích cho đối phương, họ sẽ càng tức giận khi ta im lặng và họ sẽ cho thái độ im lặng của ta là không nhận sai. Mối hiềm khích này không tẩu tán được đâu. Chỉ có một người duy nhất đó là Đức phật, tôi xin trích lại 1 đoạn câu chuyện :

Một lần, Phật đi giáo hóa vùng Bà La Môn, Các tu sĩ Bà La Môn thấy đệ tử của mình đi theo Phật nhiều quá, nên ra đón đường Phật chửi. Phật vẫn đi thong thả, họ đi theo… sau chửi. Thấy Phật thản nhiên làm thinh , họ tức giận, chặn Phật lại hỏi:

– Cù-đàm có điếc không?

– Ta không điếc.

– Ngài không điếc sao không nghe tôi chửi?

– Này Bà La Môn, nếu nhà ông có đám tiệc, thân nhân tới dự, mãn tiệc họ ra về, ông lấy quà tặng họ không nhận thì quà đấy về tay ai?

– Quà ấy về tôi chứ ai.

– Cũng vậy, ông chửi ta, ta không nhận thì thôi.

tôi cũng chia sẻ bài viết này lên lại trên mạng xã hội, cũng có nhiều người khen hay. Tuy nhiên, khi trao đổi và nói chuyện trực tiếp thì thấy đa phần chỉ thấy cái hay dừng lại ở chỗ:

Phật là một người rất điềm tĩnh, suy nghĩ sâu sắc và thấu đáo. Hành động của ngài thật tuyệt vời.

Tình huống mà ngài đưa ra thật thâm thúy và sâu sắc, làm cho những kẻ gây hại đến Ngài phải tự cảm thấy hổ thẹn.

Qua đó, nhiều người sẽ cảm thấy rất tâm đắc và tự rút ra cho mình một bài học như: Hay quá, từ này ai chửi mình mình không nhận tức là họ tự chửi họ, như vậy là mình sẽ được vui sướng và an lạc. Suy nghĩ này theo tôi là hiểu chưa thấu đáo, chưa thật sự ngộ ra được hết từ câu chuyện. Cũng giống như đoạn phân tích trong câu chuyện mà tôi đã nói ở trên. Lời phân tích ở cuối câu chuyện theo tôi vẫn chưa được đầy đủ lắm, tôi xin phép trích lại lời phân tích đó ở đây:

* Người kêu tên Phật chửi mà Ngài không nhận. Còn chúng ta , những lời nói bóng, nói gió ở đâu đâu cũng lắng tai nghe, để buồn để giận. Như vậy mới thấy những lời cuồng dại của chúng sanh Ngài không chấp không buồn. Còn chúng ta do si mê, chỉ một lời nói nặng nói hơn, ôm ấp mãi trong lòng, vì vậy mà khổ đau triền miên. Chúng ta tu là tập theo gương Phật, mọi tật xấu của mình phải bỏ, những hành động lời nói không tốt của người, đừng quan tâm. như thế mới được an vui.

Trong kinh, Phật ví dụ người ác mắng chửi người thiện, người thiện không nhận lời mắng chửi đó thì người ác giống như người ngửa mặt lên trời phun nước bọt, nước bọt không tới trời mà rơi xuống ngay mặt người phun. Thế nên có thọ nhận mới dính mắc đau khổ, không thọ nhận thì an vui hạnh phúc. Từ đây về sau quí vị có nghe ai nói gì về mình, dù tốt hay xấu, chớ nên thọ nhận thì sẽ được an vui.

Tuy có chướng duyên bên ngoài mà chúng ta biết hóa giải, không thọ nhận, đó là tu. Không phải tu là cầu an suông, mà phải có người thử thách để có dịp coi lại mình đã làm chủ được mình chưa. Nếu còn buồn giận vì một vài lí do bất như ý bên ngoài. Đó là tu chưa tiến.

Đa số chúng ta có cái tật nghe người nói không tốt về mình qua miệng người thứ hai , thứ ba, thì tìm phăng cho ra manh mối để thọ nhận rồi nổi sân si phiền não, đó là kẻ khờ, không phải người trí.

Có không ít người đang nghĩ rằng tu hành là một hành động ích kỷ, bỏ mặc và xa lánh đời để đi tìm sự an vui cho riêng mình. Đó là một suy nghĩ sai lầm, suy nghĩ nhìn từ bên ngoài và phiến diện, chưa tìm hiểu đã có nhận xét như vậy. Thật ra thì trong quá trình tu, chúng ta phải đối diện, quán xét để nhận thức được bản chất của mọi thứ. Từ đó, giúp cho bạn có kiến thức và trí tuệ, để bạn có thể được tự do, để đạt được cái gọi là tự do cuối cùng, hay còn gọi là sự giải thoát. Rồi từ những cái mà chúng ta gặt hái được tiếp tục chia sẻ cho người khác. Chứ không phải là chỉ ích kỷ và chỉ nghĩ cho niềm vui an lạc cho riêng mình, đó là tu chưa tới, chưa thấu hiểu được mục đích của việc tu thiền.

Quay trở lại vấn đề về câu chuyện, nếu bạn không hiểu được thấu đáo thông điệp mà Ngài để lại từ đó. Bạn vẫn chưa nhìn được vấn đề và chân lý, chưa thật sự có cái nhìn xuất phát từ một lòng từ bi thì cũng dễ dàng bị mắc phải ma tâm. Bạn nghĩ rằng từ nay mình sẽ không nhận những lời chửi mắng, người chửi mắng mình sẽ là tự chửi họ, bạn cảm thấy vui vì điều đó. Nhưng, đó là một hành động trả đũa, vẫn còn chấp, bạn vẫn chưa thể thoát được và vẫn còn bị lay động. Và như thế bạn sẽ không thật sự cảm thấy an vui được. Và cũng có nghĩa là bạn vẫn đang “nhận”.

Ví dụ như một trường hợp mà tôi muốn đưa ra ở đây, không biết bạn nào đã có cảm giác đó giống tôi không, tôi nghĩ là có. Một người hại bạn, bạn khó chịu và trả đũa, sau khi bạn giành chiến thắng bạn cảm thấy mãn nguyện, bạn hả hê. Nhưng rồi bất chợt bạn cảm thấy mình đã đi quá trớn, bạn cảm thấy thương ngược lại cho người đã bị bạn trả đũa. Và như vậy, bạn có vui không?

Giống như một đoạn phân tích của Le Anh tôi xin phép trích lại ở đây:

Khi một người chửi mắng nặng nhẹ bạn, bạn không “nhận” lời chửi mắng, thì sẽ không phiền não vì nó, chúng ta sẽ cảm thấy thanh thản và an vui. Nhưng đừng dừng lại ở đó, hãy mở lòng hơn với những người còn u mê đấy, hãy cố gắng hiểu họ và mở tâm cho họ, giúp họ ngộ ra điều đúng sai, giúp họ sống tốt hơn. Đó là cách trọn vẹn hiểu, trọn vẹn “tu”.

Và chắc chắn một điều rằng, nếu bạn làm được điều đó. Bạn sẽ cảm thấy thanh thản thật sự, vì bạn không chỉ tạo được sự an vui cho mình, mà còn tạo được sự an vui cho người khác. Đó mới là niềm vui lớn nhất của mỗi người.

-ST-

Viết bình luận

Hãy chia sẻ ngay thông tin này với bạn bè
Bình luận